Đêm 30/4, bầu trời Hà Nội rực rỡ sắc hoa đăng. Những bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tạo nên một bức tranh lung linh, huyền ảo.
Tôi đứng dưới chân cầu Long Biên, ngước nhìn những bông pháo hoa đang tỏa sáng. Lòng tôi tràn ngập cảm xúc tự hào và xúc động. Cảm xúc ấy giống như mùi hương hoa sữa thoang thoảng trong đêm, vừa nhẹ nhàng vừa day dứt.
Tôi nhớ lại những ngày tháng gian khổ của chiến tranh. Cha tôi là một người lính, đã từng tham gia chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Ông thường kể cho tôi nghe những câu chuyện về sự hy sinh anh dũng của đồng đội. Ông nói rằng, mỗi một bông pháo hoa bắn lên bầu trời đêm là một lời tri ân đến những người đã ngã xuống vì nền độc lập của đất nước.
Ánh sáng của những bông pháo hoa như thắp sáng cả bầu trời đêm. Tôi cảm thấy như mình đang được chứng kiến một thời khắc lịch sử. Một thời khắc mà cả dân tộc Việt Nam cùng nhau hòa vào niềm vui chiến thắng.
Tôi nhìn những bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời, lòng tràn đầy niềm biết ơn. Biết ơn những người đã hy sinh để bảo vệ đất nước. Biết ơn những người đã xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp.
Đêm bắn pháo hoa 30/4 là một đêm không quên. Một đêm để chúng ta nhớ lại những hy sinh của cha ông. Một đêm để chúng ta cảm thấy tự hào về đất nước của mình.
Khi những bông pháo hoa cuối cùng vụt tắt trên bầu trời, tôi vẫn còn đứng đó, ngắm nhìn bầu trời đêm. Lòng tôi tràn ngập niềm tự hào và xúc động. Tôi biết rằng, đất nước Việt Nam sẽ ngày càng giàu đẹp và繁荣昌盛.